A story of a young man with very low vision and intellectual impairment who has tried his best in various jobs until finding his desired career to work and live independently. (Read English translation.)
Sinh ra trong một gia đình 6 anh em tại Gia Yên, Gia Tân 3, Thống Nhất, Đồng Nai, anh Lê Văn Hoàng sinh năm 1996 được mọi người thường gọi trìu mến là anh Khoai. Di truyền từ người cha bị tâm thần nhẹ và người mẹ sinh anh khi đã khá lớn tuổi, với gương mặt phảng phất những nét của bệnh đao nhưng trông lại hiền lành như củ khoai. Ngày còn nhỏ anh Khoai tiếp thu trong việc học tập rất chậm, anh học 3 năm lớp 1 ngoài trường cùng học sinh sáng mắt nhưng tới giờ 20 tuổi vẫn chưa biết chữ. Anh thường nói vui “tại chữ không chịu biết em”.

Mắt trái bị yếu từ nhỏ và đang dần không còn nhìn thấy, mắt phải do tai nạn làm mờ, anh lớn lên cố gắng làm nhiều nghề nặng nhọc khác nhau để phụ giúp gia đình như: đi hái cà phê, làm rẫy ngô và cuối cùng cái duyên đưa anh với nghề phụ hồ và quay chậu kiểng.
Mắt nhìn yếu, lại không biết chữ, anh học nghề theo sự chỉ dạy trực tiếp của người em họ, dù ở tổng thể khả năng tiếp thu của anh là hạn chế nhưng anh lại rất thông minh trong việc quay chậu, trộn hồ. Anh tỉ mỉ sàng từng đợt cát, cẩn thận quậy từng xô hồ, nâng niu từng đường sơn nét vẽ trên chậu… anh tạo ra những chiếc chậu với nhiều hình dáng kích cỡ khác nhau theo khuôn mà chất lượng luôn ở mức tốt nhất. Anh chia sẻ “ khách thích rẻ, bền, đẹp”.
Thời gian đầu mới học nghề, chậu làm ra lỗi nhiều bị trừ tiền nhiều… anh cũng thấy rất nản, nhiều câu nói chê bai của người xung quanh khiến cho anh chỉ muốn từ bỏ, anh chia sẻ về việc này: “tui chậm lắm, mấy người còn bảo tui bị ớ, nhưng mà tui khỏe lắm nha. Nhà tui nghèo nên phải cố gắng… cứ từ từ, học từng công đoạn một ”
Những ngày rảnh rỗi anh tranh thủ đi phụ hồ kiếm thêm thu nhập cũng như học cách pha trộn hồ tốt nhất từ các chủ thầu, các anh kỹ sư trong công trường, anh để ý học cách phân biệt cát, đá, phơi nắng bê tông… những điều mà tưởng như rất đơn giản ai cũng làm được lại là sự nỗ lực hết mình vượt qua những câu nói đầy tổn thương, đam mê vượt lên chính giới hạn bản thân của anh. Cuối cùng nghề cũng không phụ lại khả năng vượt khó của anh. Dù có nhiều người cười mỉa mai hay trêu ghẹo trước sự cố gắng của anh, cũng rất nhiều người nhiệt thành động viên giúp đỡ, đến nay anh đã vững tay nghề. Anh đi phụ hồ các bác thợ xây luôn thích anh. Anh luôn nói chuyện rất hài hước và siêng năng, chính sự giản dị của anh đã khiến các bác thợ cả luôn sẵn sàng chỉ dạy anh nâng cao kiến thức liên quan. Trong xưởng quay chậu mọi người cũng hết sức yêu quý anh, thậm chí còn tỏ sự ngưỡng mộ đối với chất lượng các sản phẩm anh làm ra.
Anh Khoai chia sẻ: “em chẳng ngại nghề vất vả, chỉ cần nghề lương thiện và phù hợp với sức em”. Anh cũng đang cố gắng dành dụm tiền để mua cối trộn hồ cho đỡ vất vả. Chúc cho kế hoạch của anh sớm thành công.
Born in a family of six brothers in Gia Yen, Gia Tan 3, Thong Nhat district, Dong Nai province, Mr. Le Van Hoang was born in 1996 and people often endearingly called him "Potatoes". In his childhood he absorbed learning very slowly. He studied for 3 years out of school and with sighted students in first grade, but until now at age 20 he remains illiterate. He often jokes, "In letters I don't know you."
His left eye has been weak from the time he was a small child, and gradually he lost all sight in that eye. The vision in his right eye was blurred in an accident. He grew up trying to do many different hard jobs to support the family, such as coffee picking and farming corn. He eventually went to a beautiful lakeside location to turn potted plants.
Despite his low vision and learning difficulties, he did an apprenticeship under the direct instruction of his cousin. Although in general his ability to acquire knowledge is limited, he is very smart in making pots and mixing clay. He meticulously prepares the clay with sand, carefully stirring each bucket, and carefully painting each stroke line on pots. He has created pots with many different sizes and shapes, using a mold so that the quality is always the highest level. He says the pots are "cheap, durable, beautiful."
His carefree days by the lake allow him to earn extra income, as well as to learn how to mix the best clay. From the contractor and the engineer in the field, he learned how to distinguish the sand, stone, concrete, sun, cardboard. These things may seem so simple that anyone can do them, but this experience has helped him to overcome the hurt, with a passion beyond the limits of himself. His professional work has not faltered, nor has his ability to overcome difficulties. Although many people laughed and joked sarcastically before he began his work, his enthusiasm and a lot of encouragement have helped, and he now has solid workmanship. Masonry workers always liked him. He is funny and a hard worker, and others are now ready to teach him more advanced knowledge and related skills. In the workshop where he makes pots everyone loves him, and then even admire the quality of the products he makes.
Le Van Hoang says, "I did not hesitate to do a hard job, just an honest job." He is also trying to save money to buy mortar mix. He is happy with his plans and his early success.